Chương 26: Hổ Yêu Ăn Chay ? (2)

[Dịch] Luyện Võ Quá Khó, Ta Lựa Chọn Giết Địch Bạo Công Lực

Bất Thâu Bán Nhật Nhàn

5.095 chữ

10-09-2024

Editor: Kingofbattle

Vệ Phàm hơi thất vọng.

Vì hắn không muốn đợi đến khi người của Trấn Ma Ty nghe nói về hắn, rồi đến kiểm tra, sau đó rồi mới khảo hạch.

Tô Tuyết Dung dường như cũng nhận ra điều này, liền bổ sung ngay: “Vệ đại ca có bản lĩnh như vậy, chỉ là trước đây huynh quá khiêm tốn, cho nên người của Trấn Ma Ty chưa để ý đến huynh thôi."

"Đợi ta và Ninh Hiên gặp lại người dẫn đường của chúng ta, nhất định sẽ thông báo cho ông ấy về huynh!”

Chân Khí Cảnh mà có thể chém giết đại yêu Chân Cảnh khiến hai người Ích Huyệt Cảnh đau khổ chèo chống, một người như vậy mà từ trước đến nay chưa từng nghe qua, rõ ràng là rất kín tiếng.

Nếu không, Tô Thành – thành phố cấp trên của Vân Thành, không thể nào không biết đến một nhân tài như vậy.

Một nhân vật như hắn mà được đưa vào Trấn Ma Ty để tu luyện các thần công, nhất định sẽ trở thành ác mộng đối với yêu ma.

Một quái vật vài bộ võ kỹ viên mãn, một khi tu vi võ học được nâng cao, sức mạnh giết chóc sẽ khủng khiếp đến mức đáng sợ.

“Nếu vậy thì đa tạ cô nương!”

Vệ Phàm ôm quyền nói: “Ta mới mười tám tuổi, có lẽ tuổi không lớn hơn cô nương, cô cứ gọi ta là Vệ Phàm thôi, gọi ta là đại ca nghe có chút kỳ quặc...”

“Haha... Phụt...”

Lời này vừa thốt ra, Ninh Hiên đang nằm trị thương trên đất không nhịn được cười, rồi ngay sau đó phun ra một ngụm máu.

Hắn vừa cười, chân khí mất kiểm soát, thương thế lại càng thêm trầm trọng.

“Huynh...huynh đúng là...”

Tô Tuyết Dung đỏ bừng mặt, tức giận giậm chân.

Gọi một tiếng “đại ca”, không ngờ lại bị chê là lớn tuổi.

Thật sự thì giữa 18 và hai mươi mấy tuổi rất khó phân biệt, thêm vào đó là tu vi mà Vệ Phàm biểu hiện, nàng cũng nghĩ rằng hắn phải hơn hai mươi tuổi.

Mười tám tuổi mà đạt được tu vi này, thật sự là đáng kinh ngạc, nàng chưa từng nghĩ rằng Vệ Phàm lại nhỏ tuổi như vậy.

Hơn nữa, tuổi của nàng thực sự lớn hơn mười tám, lớn hơn Vệ Phàm.

Nàng không thèm để ý đến Vệ Phàm nữa, ngồi xuống một bên hờn dỗi, trong lòng ngầm kinh ngạc.

Chỉ mới mười tám tuổi, Vệ Phàm còn ấn tượng hơn nàng tưởng, độ tuổi này cho dù có luyện võ từ nhỏ, thì cũng thật đáng sợ.

“Này...ngươi không đi lấy yêu nang sao? Để lâu yêu nang sẽ hỏng đấy!”

Một lát sau, Tô Tuyết Dung không nhịn được mà nhắc nhở Vệ Phàm, nhưng nàng không gọi tên hắn, cũng không gọi đại ca nữa.

“Yêu nang?”

Vệ Phàm lộ vẻ nghi hoặc, hắn chưa từng nghe nói đến thứ gọi là yêu nang.

“Yêu nang là thứ chỉ đại yêu Chân Cảnh mới có, chứa toàn bộ tinh hoa của chúng, cũng là nơi chúng lưu trữ yêu lực, võ nhân nuốt vào, dùng chân khí luyện hóa, có thể tăng cường công lực, huynh không lấy ra ngay, chẳng lẽ ngay cả yêu nang là gì mà cũng không biết sao?”

“Yêu nang ở đâu?”

Vệ Phàm cầm đao, dưới sự chỉ dẫn của Tô Tuyết Dung, rất nhanh đã moi ra được từ bụng Hổ Vương một khối thịt nặng hơn một cân, thứ này trắng như ngọc.

“Đây là cái gì? Rõ ràng là một khối thịt, dùng cái này thế nào? Ăn sống hay xào nấu?”

Vệ Phàm nhìn khối thịt trắng như ngọc này, phát hiện nó không có mùi tanh đặc trưng của yêu ma, mà lại có một mùi hương thoang thoảng.

Trước đây hắn đã thắc mắc tại sao Ninh Hiên và Tô Tuyết Dung đều không lớn hơn hắn bao nhiêu, nhưng đã đạt đến Ích Huyệt Cảnh, hóa ra là nhờ thứ này.

Tô Tuyết Dung nói: “Ăn sống hay xào nấu đều được, nhưng ăn như thế sẽ lãng phí rất nhiều tinh hoa, còn có thể gây ra một số tổn hại, như dẫn đến khí huyết tạp loạn, chân khí không tinh thuần, cách tốt nhất là luyện thành đan dược để dùng.”

...

Trên đường phố Vân Thành, Vệ Phàm dẫn Ninh Hiên và Tô Tuyết Dung đến khách sạn Vân Mộng.

“Ninh huynh, Tô cô nương, khách sạn Vân Mộng này là khách sạn nổi tiếng ở gần đây, sạch sẽ và vệ sinh, các người ở đây rất tốt, có việc gì thì có thể đến nha môn tìm ta.”

Thương thế của Ninh Hiên rất nặng, tạm thời không thể đi lại, vì vậy hai người quyết định đi theo Vệ Phàm đến Vân Thành.

Bọn họ chưa từng đến Vân Thành, liền nhờ Vệ Phàm tìm giúp một khách sạn.

“Đa tạ Vệ huynh, ta cần mau chóng trị thương, đợi khi thương thế khỏi hẳn, ta sẽ đến tìm huynh để tạ ơn.”

“Ninh huynh không cần khách khí, chỉ là chuyện nhỏ thôi, chữa trị vết thương quan trọng hơn, ta còn có công vụ cần về nha môn, xin phép cáo từ.”

Sắp xếp xong cho hai người, Vệ Phàm mang yêu nang về nhà, sau đó mới đi về nha môn.

“Còn chưa trở lại, e rằng Vệ Phàm đã bị yêu hổ ăn mất rồi.”

“Hắn thật ngây thơ, nghĩ rằng yêu hổ là kẻ tốt bụng, giết con của người ta rồi mà còn muốn đi thương lượng với người ta.”

“Than ôi… Vệ Phàm thật dũng cảm, chính trực, là một người tốt, tiếc rằng người như hắn ở trong nha môn sẽ không sống lâu được.”

...

Tại nha môn khu Đông, các nha dịch tụm năm tụm ba nói chuyện về Vệ Phàm.

“Tất cả im miệng, Vệ Phàm sẽ không gặp chuyện gì đâu!”

Hồ Tình lớn tiếng quát, xung quanh lập tức im bặt.

“Ai đang gọi ta vậy...”

Đột nhiên, một giọng nói lười biếng vang lên, Hồ Tình vui mừng quay lại nhìn, chỉ thấy một tay Vệ Phàm đặt lên chuôi đao, đang sải bước tiến vào.

“Vệ Phàm?”

“Là quỷ hiện hồn sao...”

“Ban ngày ban mặt làm gì có ma quỷ, Vệ bộ đầu không bị gì.”

“Vệ bộ đầu thật sự đã quay lại, làm sao yêu hổ có thể thả hắn được, chẳng lẽ yêu hổ ăn chay?”

...

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!